Chapter 1
Interviewer: Harvey, ông vừa gửi tin nhắn cho crush đó. Ông cảm thấy thế nào?
Harvey: (Đổ mồ hôi ròng rã) Như thể tui vừa nhảy khỏi máy bay mà không có dù… và chiếc máy bay đó cũng đang bốc cháy.
Interviewer: Kịch tính quá. Hãy kể tui nghe về những hồi hộp trước khi gửi tin nhắn.
Harvey: Ôi, hồi hộp và kịch tính. Nó bắt đầu ba giờ trước. Tui đã đọc lại trang Facebook của cô ấy tới 73 lần, phân tích từng bài đăng để tìm manh mối. Liệu đó có phải là gợi ý tinh tế rằng cô ấy thích sự đơn giản không? Hay là một thông điệp ẩn rằng màu yêu thích của cô ấy là… màu be? Tui thậm chí còn nghĩ đến việc thuê một chuyên gia tình yêu.
Interviewer: (Cười) Và tin nhắn đó? Ông đã sáng tạo ra “tác phẩm” gì?
Harvey: (Ho khẽ) Nó… ngắn gọn. "Hey, Nhi. Dạo này thế nào?" Kèm theo một emoji vẫy tay có vẻ hơi lo lắng. Tui đã dành một giờ đồng hồ đau khổ vì emoji đó. Liệu nó có nên là ngón tay cái - thumbups? Một cây bông hồng? Một chú chim cánh cụt nhảy múa? Cuối cùng tui chọn biểu tượng vẫy tay, hy vọng rằng nó thể hiện sự thân thiện mà không quá tỏ ra nhiệt tình. Hay đáng sợ. Hay tuyệt vọng. Damn.
Interviewer: Vậy là tin nhắn đã được gửi đi. Bây giờ ông đang nghĩ gì?
Harvey: (Mắt mở to) Một loạt những khả năng. Kịch bản tốt nhất: cô ấy phản hồi ngay lập tức với một câu trả lời dí dỏm và hấp dẫn, dẫn đến một mối quan hệ nở rộ với những tiếng cười, sở thích chung, và có thể là một chuyến đi đến Ý. Kịch bản tồi tệ nhất: cô ấy không trả lời, để tui chìm trong cảm giác tự ti và nghe nhạc indie buồn, và 1 buổi di dạo vài tiếng đồng hồ để chiêm nghiệm.
Interviewer: Và monologue trong đầu ông? Hãy kể tui nghe.
Harvey: (Thở dài) Đó là một cuộc chiến không ngừng giữa “mày làm được mà!” và “mày thật ngu ngốc, cô ấy sẽ không bao giờ trả lời.” Rồi còn những câu hỏi như “Liệu biểu tượng này có quá thân thiện không?” và “Liệu biểu tượng này có quá lạnh lùng không?” Nó làm tui mệt mỏi. Tui chắc chắn mình đã già thêm năm tuổi trong vòng năm phút vừa qua.
Interviewer: Có điều bất ngờ nào xảy ra không? Điều gì đáng nhớ nhất trong hành trình gửi tin nhắn này?
Harvey: (Nhăn mặt) Suýt nữa tui gửi nhầm cho anh trai mình. Ảnh không phải là đối tượng lý tưởng cho một "Hey, dạo này thế nào?" + emoji. Đó sẽ là… tình huống rất ngượng ngùng. Tui may mắn đã nhận ra trước khi quá muộn. Phản ứng của ảnh với điều đó chắc chắn sẽ rất epic, nhưng không theo cách tốt đẹp.
Interviewer: Vậy, điều rút ra từ đây là gì, Harvey? Ông có lời khuyên nào dành cho những người đang cân nhắc gửi tin nhắn đầu tiên của mình không?
Harvey: Chỉ cần gửi đi thôi. Càng để lâu và càng suy nghĩ nhiều càng mệt. Và nếu có gì sai, thì luôn có pizza và nhạc indie buồn. Nhưng nếu may mắn thành công thì được đi Italy sớm, cho nên là nên gửi sớm.
Interviewer: Lời khuyên sáng suốt. Cảm ơn Harvey vì đã chia sẻ câu chuyện của ông. Tui chúc ông mọi điều tốt đẹp nhất.
Harvey: (Kiểm tra điện thoại một cách hồi hộp) Cảm ơn. Tui… Tui cần phải đi ngay bây giờ. Cô ấy có thể phản hồi bất cứ lúc nào.
Chapter 2
Interviewer: (Mỉm cười) Dĩ nhiên. Chúc may mắn, Harvey!
(Harvey gần như chạy khỏi phòng phỏng vấn, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại. Anh lẩm bẩm một mình, bước chân ngày càng nhanh hơn, biến thành một cuộc chạy nước rút nhỏ xuống hành lang.)
Harvey: "Không trả lời... không trả lời... vẫn không trả lời... Có lẽ mình nên gửi thêm một tin nhắn? Một cái gì đó hài hước? Kiểu như... 'Đừng lo, tui không phải là một kẻ giết người hàng loạt đâu, chỉ là hơi hồi hộp khi nhắn tin cho người mình thích thôi.' Không, không, quá lố rồi. Quá điên rồ. Cứ bình tĩnh, Harvey. Bình tĩnh. Mới có... mười lăm phút trôi qua. Mười lăm phút là một khoảng thời gian hoàn toàn bình thường để không trả lời tin nhắn, nhất là khi đang bận rộn. Cô ấy có thể đang giải cứu thế giới, ai mà biết được. Hoặc đang... mua sắm? Đúng, chắc chắn là đang mua sắm. Mua sắm mất rất nhiều thời gian. Đặc biệt là nếu cô ấy đang mua... giày. Phụ nữ rất thích mua giày. Mình đã đọc được điều đó ở đâu đó. Trên internet. Một nguồn thông tin vô cùng đáng tin cậy."
(Harvey dừng lại đột ngột, dựa vào tường, thở hổn hển. Anh kiểm tra lại điện thoại.)
Harvey: "Vẫn chưa có gì. Có lẽ mình nên tắt thông báo. Không, không, nếu cô ấy trả lời thì sao? Mình sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc trọng đại đó! Nhưng nếu không tắt, mỗi lần điện thoại rung lên mà không phải là cô ấy, tim mình sẽ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây đúng là một cực hình. Một cực hình thời hiện đại. Shakespeare chắc chắn sẽ viết một vở kịch về việc này nếu ông ấy còn sống. Nó sẽ được gọi là... 'Bi kịch của tin nhắn chưa được trả lời'."
(Anh bắt đầu đi tới đi lui, tự nói chuyện một mình.)
Harvey: "Ôi trời ơi, cô ấy đang online! Đang gõ... đang gõ... KHÔNG, DỪNG LẠI, ĐỪNG GÕ NỮA! Tui chưa sẵn sàng! Tui cần phải tập dượt câu trả lời. Nếu cô ấy hỏi 'Tui khỏe, còn ông thì sao?', mình sẽ trả lời là gì? 'Tôi cũng khỏe, cảm ơn vì đã hỏi.' Quá nhàm chán. 'Tôi đang sống những giây phút tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình vì cô đã trả lời tin nhắn của tôi.' Quá sến. 'Tôi đang bay lơ lửng trên chín tầng mây.' Quá... kỳ quặc. Aaaaaaa!"
(Điện thoại rung lên. Harvey giật bắn mình, suýt đánh rơi nó xuống đất. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt tái mét. Mồ hôi túa ra trên trán.)
Harvey: "Một thông báo... từ... anh trai tui? 'Hey em trai, emoji vẫy tay hơi kỳ nha. Có chuyện gì vậy?' KHÔNGGGGGGGG! Đây không phải là lúc để nói về emoji, anh trai! Đây là vấn đề sống còn! Tình yêu của đời tôi đang treo lơ lửng trên một sợi chỉ mỏng manh của công nghệ 4G, và anh lại lo lắng về một emoji vẫy tay? Thật là..."
(Harvey thở dài, gõ một câu trả lời ngắn gọn cho anh trai: "Không có gì đâu anh. Bận chút." Anh quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình, hy vọng vào một phép màu. Rồi quên gửi luôn cho anh trai.)
Harvey: "Có lẽ mình nên làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân. Đọc sách? Không, không thể tập trung được. Xem phim? Cũng không. Mình sẽ chỉ ngồi đó, liên tục kiểm tra điện thoại. Vậy là... dọn nhà? Đúng, dọn dẹp nhà cửa là một hoạt động rất hữu ích. Và biết đâu, trong lúc dọn dẹp, mình sẽ tìm thấy một bảo vật nào đó, một dấu hiệu của vũ trụ cho thấy mọi chuyện sẽ ổn. Hoặc ít nhất là một chiếc tất bị mất."
(Harvey bắt đầu dọn dẹp một cách điên cuồng, di chuyển đồ đạc một cách vô thức, tâm trí vẫn hoàn toàn tập trung vào chiếc điện thoại im lặng. Anh lau chùi bàn ghế, sắp xếp lại sách vở, hút bụi sàn nhà, và thậm chí còn lau cả cửa sổ. Hai tiếng đồng hồ trôi qua.)
Harvey: (Mệt mỏi) "Nhà cửa sạch sẽ, tinh tươm, nhưng trái tim tôi vẫn trống rỗng. Vẫn chưa có hồi âm. Có lẽ... có lẽ cô ấy đã chặn tôi rồi? Không, không thể nào. Chúng tôi là bạn bè trên Facebook. Mình có thể thấy cô ấy đang online. Đang đăng ảnh... một bức ảnh về... pizza? Cô ấy thích pizza! Mình cũng thích pizza! Đây là một dấu hiệu! Mình nên nhắn tin lại! 'Hey, thấy cô thích pizza. Tôi cũng vậy. Chúng ta có thể cùng nhau đi ăn pizza.' Không, không, quá vồ vập. 'Pizza ngon quá ha?' Không, quá nhạt nhẽo. 'Tôi cũng là một fan cuồng của pizza.' Không, nghe như một kẻ bám đuôi. Aaaaaaa!"
(Điện thoại rung lên. Harvey nhảy dựng lên, vồ lấy điện thoại. Là một tin nhắn từ Nhi.)
"Hey Harvey! Xin lỗi vì trả lời muộn, hôm nay tui bận quá trời. Emoji vẫy tay dễ thương ghê á! Dạo này tui khỏe, còn ông?"
Harvey: (Mỉm cười rạng rỡ) "Italy, here I come!"
Chapter 3
Harvey nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nụ cười từ từ lan rộng trên khuôn mặt, giống như mặt trời mọc sau một cơn bão dài. Anh đọc lại tin nhắn của Nhi ba lần, bốn lần, rồi năm lần, chỉ để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. "Emoji vẫy tay dễ thương ghê á!" Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu anh, như một bản nhạc du dương.
Harvey: (Thì thầm) “Italy, here I come!”
Nhưng ngay sau khoảnh khắc chiến thắng ngắn ngủi ấy, một làn sóng lo lắng mới lại ập đến. Giờ thì sao? Phải trả lời thế nào đây? Một câu trả lời hoàn hảo, vừa dí dỏm, vừa thông minh, vừa thể hiện được sự quan tâm, lại vừa không quá vồ vập. Áp lực thật khủng khiếp. Anh cảm thấy như đang đứng trước một bài kiểm tra quan trọng nhất cuộc đời, mà anh hoàn toàn không ôn bài.
Harvey: (Lẩm bẩm) “Bình tĩnh, Harvey. Bình tĩnh. Mày đã vượt qua được cửa ải đầu tiên, mày cũng có thể vượt qua cửa ải này.”
Anh bắt đầu soạn tin nhắn, rồi lại xóa, rồi lại soạn, rồi lại xóa. Mười phương án trả lời khác nhau lần lượt xuất hiện rồi biến mất trên màn hình điện thoại. “Tôi cũng khỏe, cảm ơn Nhi.” - quá đơn điệu. “Tôi rất vui vì được nghe tin từ cô.” - quá trịnh trọng. “Cuộc đời tôi đã sang trang mới kể từ khi nhận được tin nhắn của cô.” - quá sến súa. “Tôi đang nhảy múa vì sung sướng.” - quá… kỳ quặc.
Trong lúc chờ đợi hồi âm, Harvey bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà, mặc dù nó đã được anh dọn dẹp sạch sẽ cách đây không lâu. Anh lau lại bàn ghế, sắp xếp lại sách vở (lần thứ hai), hút bụi sàn nhà (lần thứ hai), và thậm chí còn lau cả cửa sổ (lần thứ hai). Anh di chuyển từ phòng này sang phòng khác như một con thoi, không thể ngồi yên một chỗ. Năng lượng lo lắng trong anh dường như vô tận.
Cuối cùng, điện thoại cũng rung lên. Harvey lao đến, chộp lấy nó như một vận động viên Olympic vồ lấy huy chương vàng. Là Nhi. “Hôm nay tui đi mua đồ nội thất mới cho căn hộ. Mệt xỉu! Ông thì sao?”
Harvey thở phào nhẹ nhõm. “Đồ nội thất! Một chủ đề tuyệt vời! Mình có thể nói về… ghế sofa! Mọi người đều thích ghế sofa!”
Anh bắt đầu soạn tin nhắn, “Tôi thì… đang nghiên cứu về… lịch sử của ghế sofa. Rất thú vị!” Ngay khi vừa gửi đi, anh nhận ra sự ngu ngốc của mình. “Lịch sử của ghế sofa? Ai lại đi nói về lịch sử của ghế sofa trong một cuộc trò chuyện bình thường chứ? Mình đúng là đồ ngốc!”
Nhưng Nhi lại trả lời một cách rất tích cực: “Wow, thật sao? Tui cũng đang tìm hiểu về ghế sofa. Ông có biết loại nào thoải mái nhất không?”
Harvey như được hồi sinh. “Ghế sofa! Mình là chuyên gia về ghế sofa! Ít nhất là trong tưởng tượng của mình.” Anh bắt đầu thao thao bất tuyệt về các loại ghế sofa, từ ghế sofa cổ điển đến ghế sofa hiện đại, từ ghế sofa da đến ghế sofa vải, từ ghế sofa góc chữ L đến ghế sofa giường. Anh gửi cho Nhi hàng loạt tin nhắn dài, đầy đủ thông tin về kích thước, chất liệu, kiểu dáng, và thậm chí cả lịch sử của từng loại ghế sofa. Anh cảm thấy mình như một nhà sử học về ghế sofa, đang thuyết trình trước một khán giả vô cùng quan tâm.
Và điều kỳ diệu đã xảy ra. Nhi không những không cảm thấy chán nản, mà còn tỏ ra rất hứng thú. Cô đặt ra hàng loạt câu hỏi về ghế sofa, và Harvey nhiệt tình trả lời tất cả. Cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ đồng hồ, xoay quanh chủ đề… ghế sofa.
Đến khuya, khi cả hai đã thấm mệt, Nhi gửi tin nhắn cuối cùng: “Cảm ơn ông vì những thông tin hữu ích về ghế sofa. Tui phải đi ngủ đây. Mai nói chuyện tiếp nhé!”
Harvey mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc tràn ngập. Anh đã vượt qua được thử thách “tin nhắn đầu tiên”, và thậm chí còn biến nó thành một cuộc trò chuyện dài hàng giờ đồng hồ về… ghế sofa. Cuộc sống thật kỳ diệu.
Harvey: (Thì thầm) “Italy, here we come!” Rồi anh chợt nhận ra: “Nhưng mình vẫn chưa biết cô ấy thích loại pizza nào…”
Chapter 4 & 5
Ngày hôm sau, Harvey thức dậy với một cảm giác phấn khích lạ thường. Anh cảm thấy như mình vừa trúng số độc đắc, mặc dù giải thưởng chỉ là một cuộc trò chuyện về ghế sofa. Anh kiểm tra điện thoại, hy vọng sẽ thấy một tin nhắn chúc buổi sáng từ Nhi. Nhưng không có gì cả. Một chút thất vọng thoáng qua trong lòng anh, nhưng rồi anh tự nhủ: "Kiên nhẫn, Harvey. Kiên nhẫn. Cô ấy có thể đang bận."
Anh quyết định chủ động nhắn tin cho Nhi: "Chào buổi sáng! Đã tìm được chiếc ghế sofa hoàn hảo chưa?" Anh nhấn nút gửi, rồi lại bắt đầu lo lắng. "Liệu tin nhắn này có quá vồ vập không? Hay là quá nhạt nhẽo? Có lẽ mình nên thêm một emoji mặt cười? Hay một emoji hình ghế sofa? Không, không, emoji hình ghế sofa hơi kỳ quặc." Anh lắc đầu, tự trách mình vì đã quá suy nghĩ.
Mười phút trôi qua, vẫn chưa có hồi âm. Harvey bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Anh đi tới đi lui trong phòng, kiểm tra điện thoại cứ mỗi năm giây. "Có lẽ cô ấy đang bận. Hoặc cô ấy đang suy nghĩ về câu trả lời. Một câu trả lời hoàn hảo. Mình cũng nên suy nghĩ về một câu trả lời hoàn hảo, phòng khi cô ấy hỏi mình một câu hỏi khó."
Anh bắt đầu tưởng tượng ra những tình huống có thể xảy ra. "Nếu cô ấy hỏi mình thích loại pizza nào, mình sẽ trả lời là gì? Pizza hải sản? Quá bình thường. Pizza thập cẩm? Quá an toàn. Pizza dứa? Không, không, tuyệt đối không được nhắc đến pizza dứa. Đó là một chủ đề gây tranh cãi, có thể dẫn đến chiến tranh thế giới thứ ba. Vậy thì… pizza nấm truffle? Quá sang chảnh. Pizza phô mai bốn loại? Nghe có vẻ ngon. Đúng rồi, pizza phô mai bốn loại. An toàn, lại vừa ngon miệng."
Điện thoại rung lên. Harvey giật mình, suýt đánh rơi điện thoại xuống đất. Là Nhi. "Chào buổi sáng! Tui vẫn chưa tìm được chiếc ghế sofa ưng ý. Ông có rảnh không? Tui muốn nhờ ông tư vấn thêm."
Harvey hớn hở. "Tư vấn về ghế sofa! Đây là cơ hội của mình! Mình sẽ trở thành chuyên gia tư vấn ghế sofa hàng đầu thế giới!"
Anh nhanh chóng trả lời: "Rảnh chứ! Tôi có thể nói về ghế sofa cả ngày."
Và thế là Harvey lại bắt đầu cuộc hành trình tư vấn ghế sofa cho Nhi. Anh gửi cho cô ấy hàng loạt hình ảnh, đường link, và bài viết về các loại ghế sofa khác nhau. Anh phân tích ưu nhược điểm của từng loại, so sánh giá cả, chất liệu, và kiểu dáng. Anh thậm chí còn vẽ ra một bản thiết kế phòng khách lý tưởng, với chiếc ghế sofa là trung tâm.
Nhi tỏ ra rất ấn tượng với kiến thức về ghế sofa của Harvey. Cô khen ngợi anh là một "chuyên gia ghế sofa" và cảm ơn anh vì sự nhiệt tình giúp đỡ. Harvey cảm thấy mình như đang bay trên chín tầng mây.
Cuối cùng, sau hàng giờ đồng hồ thảo luận, Nhi đã chọn được một chiếc ghế sofa ưng ý. Cô gửi cho Harvey hình ảnh của chiếc ghế sofa, kèm theo một tin nhắn: "Cảm ơn ông rất nhiều! Không có ông, chắc tui không biết phải chọn loại nào."
Harvey mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Anh đã giúp Nhi tìm được chiếc ghế sofa hoàn hảo, và quan trọng hơn, anh đã có thêm một chủ đề chung để trò chuyện với cô ấy.
Nhưng cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc. Nhi đột nhiên hỏi: "À, ông thích loại pizza nào?"
Harvey sững người. Câu hỏi mà anh đã lo sợ suốt cả ngày đã đến. Anh hít một hơi thật sâu, rồi trả lời: "Tôi thích… pizza phô mai bốn loại."
Nhi trả lời ngay lập tức: "Trùng hợp ghê! Tui cũng vậy! Hay là… cuối tuần này mình đi ăn pizza nhé?"
Harvey nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không tin vào mắt mình. Một lời mời đi ăn pizza! Từ Nhi! Anh cảm thấy như mình đang mơ. Một giấc mơ tuyệt đẹp về ghế sofa và pizza.
Harvey: (Thì thầm, với nụ cười rạng rỡ) “Italy? Ai cần Italy khi đã có pizza phô mai bốn loại?”
~~
Cả tuần đó, Harvey sống trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc. Anh liên tục tưởng tượng về buổi hẹn hò sắp tới, về những câu chuyện thú vị sẽ kể cho Nhi nghe, về nụ cười rạng rỡ của cô khi thưởng thức miếng pizza phô mai bốn loại. Anh thậm chí còn lên kế hoạch cho cả buổi tối, từ việc chọn nhà hàng pizza ngon nhất thành phố đến việc chọn bộ quần áo hoàn hảo để gây ấn tượng với Nhi. Anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, như trong mơ.
Ngày thứ Bảy cuối cùng cũng đến. Harvey chuẩn bị kỹ càng từ đầu đến chân. Anh mặc chiếc áo sơ mi yêu thích, xịt nước hoa thơm phức, và chải chuốt tóc tai gọn gàng. Anh nhìn mình trong gương, tự tin mỉm cười. "Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời."
Anh đến nhà hàng pizza sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút. Anh chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy dòng người qua lại trên phố. Anh muốn Nhi có thể dễ dàng nhìn thấy anh khi đến.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Mười lăm phút… ba mươi phút… bốn mươi lăm phút… Nhi vẫn chưa xuất hiện. Harvey bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh lấy điện thoại ra, kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Nhi không. Không có gì cả. Anh thử gọi cho Nhi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút dài. "Có lẽ cô ấy bị kẹt xe, vì dạo này đi đâu cũng kẹt xe" anh tự an ủi.
Một giờ trôi qua. Harvey vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, hy vọng sẽ thấy bóng dáng Nhi. Nhà hàng bắt đầu đông khách. Mùi pizza thơm phức lan tỏa khắp nơi, khiến Harvey càng thêm đói bụng. Nhưng anh không muốn gọi pizza trước khi Nhi đến. Anh muốn cùng cô ấy thưởng thức miếng pizza đầu tiên.
Khi ngồi một mình trong nhà hàng, Harvey không thể ngăn mình chìm vào những suy nghĩ sâu xa. Trước mặt anh là chiếc bàn gỗ nhỏ, một ly nước cam chưa uống hết, và chiếc đồng hồ trên tường đếm từng giây như muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh. Thời gian trôi qua chậm đến lạ kỳ, nhưng tâm trí Harvey thì như xoay tròn không ngừng.
Anh tự hỏi: "Tại sao mình lại chờ đợi? Tại sao mình cứ đặt hy vọng vào những thứ chưa chắc chắn?" Anh nghĩ đến những lần trước đây, khi anh đã từng chờ đợi một ai đó, một cơ hội, hay một điều gì mà anh nghĩ sẽ thay đổi cuộc sống mình. Có những lần, sự chờ đợi mang lại niềm vui. Nhưng cũng không ít lần, nó chỉ để lại sự trống rỗng.
Harvey nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ: "Có lẽ cuộc đời cũng giống như khung cảnh này. Người ta đến rồi đi, mỗi người đều bận rộn với câu chuyện của riêng mình. Mình chỉ là một trong hàng triệu người ngồi đợi, hy vọng ai đó sẽ bước vào cánh cửa kia và khiến mọi thứ trở nên có ý nghĩa hơn." Nhưng Nhi vẫn chưa đến, và mỗi phút trôi qua khiến anh càng cảm thấy như mình đang bị bỏ lại phía sau.
Mùi pizza thơm lừng từ bếp lan tỏa trong không gian, làm anh bỗng nhớ về những niềm vui giản đơn. "Pizza, ghế sofa, câu chuyện nhỏ nhặt – mình từng nghĩ những điều ấy có thể gắn kết hai người với nhau. Nhưng liệu chúng có thực sự đủ để làm cho hai người đến với nhau?" Harvey mỉm cười buồn bã. Anh nhận ra, chính mình cũng đang đặt lên vai Nhi một kỳ vọng vô hình – kỳ vọng rằng cô sẽ xuất hiện, rằng cô sẽ mang đến một điều gì đó khác biệt, rằng cô sẽ không làm anh thất vọng. Nhưng có lẽ, sự thất vọng không nằm ở Nhi, mà ở chính niềm tin mong manh mà anh đặt vào những điều không chắc chắn.
Cố lấy điện thoại gọi cho Nhi lần nữa mà không được, Harvey bắt đầu tự hỏi: "Nếu cô ấy không đến, mình sẽ làm gì? Mình sẽ rời đi, sẽ quên đi chuyện này, hay mình sẽ giữ lại nỗi buồn như một vết sẹo để nhớ mãi?" Nhưng dù nghĩ gì đi nữa, anh vẫn không thể rời khỏi chỗ ngồi. Anh ngồi đó, nhìn chiếc ghế trống đối diện, tưởng tượng bóng dáng Nhi ngồi xuống, mỉm cười và nói: "Xin lỗi, mình đến muộn." Chỉ cần một câu nói như thế thôi, anh sẵn sàng quên hết những giờ phút đợi chờ, sẵn sàng tin rằng mọi thứ vẫn còn có thể tốt đẹp.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, và Nhi vẫn không đến. Harvey đứng dậy, bước ra khỏi nhà hàng. Gió lạnh buổi tối lùa qua làm anh rùng mình. Anh nhìn dòng người qua lại trên phố, tự nhủ: "Có lẽ trong tình yêu, người ta không chỉ chờ đợi một người, mà còn chờ đợi chính mình – chờ đợi một phiên bản đủ mạnh mẽ để chấp nhận cả niềm vui lẫn nỗi buồn." Nhưng đêm nay, anh không chắc liệu mình đã đủ mạnh mẽ hay chưa.
Trên đường về nhà, điện thoại của Harvey rung lên. Là tin nhắn từ Nhi. "Harvey ơi, tui xin lỗi! Hôm nay tui có việc gấp phải giải quyết, không thể đến được. Tui thật sự rất xin lỗi! Mình hẹn hôm khác nhé!"
Harvey đọc tin nhắn, cảm xúc lẫn lộn. Một phần trong anh cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng biết Nhi an toàn và lý do tại sao Nhi không đến. Nhưng phần lớn trong anh lại cảm thấy tức giận và thất vọng. "Việc gấp? Việc gì mà gấp đến mức không thể nhắn cho mình một tin nhắn chứ?" Anh nghĩ.
Anh không trả lời tin nhắn của Nhi. Anh cảm thấy mình cần thời gian để bình tĩnh lại.
Ngày hôm sau, Nhi lại nhắn tin cho Harvey: "Harvey ơi, ông giận tui à? Tui thật sự rất xin lỗi về hôm qua. Để tui đền bù cho ông nhé! Mình đi ăn pizza vào cuối tuần sau nha?"
Harvey đọc tin nhắn, vẫn còn cảm thấy khó chịu. Anh nghĩ: "Đền bù? Làm sao cô ấy có thể đền bù được cho mình ba tiếng đồng hồ chờ đợi trong vô vọng chứ?"
Anh trả lời một cách lạnh lùng: "Không cần đâu. Tôi bận rồi."
Nhi: "Bận? Bận cả cuối tuần sau luôn sao?"
Harvey: "Ừ."
Nhi: "Ông giận tui thật rồi…"
Harvey không phản hồi. Anh tắt điện thoại, ném mình lên giường, và thả mình trong cảm giác mệt mỏi rã rời. Buổi hẹn hò trong mơ đã tan vỡ như bong bóng xà phòng, để lại trong anh sự trống trải không lời nào tả xiết. Anh không chắc liệu mình còn muốn bước tiếp với Nhi hay không. Từng chiếc ghế sofa, từng cái pizza, từng câu chuyện từng khiến anh háo hức, giờ đây chỉ còn là dư âm nhạt nhòa của một giấc mộng không thành. Giữa họ, không chỉ là khoảng cách thời gian hay không gian, mà là một bức tường im lặng và lạnh lùng, được xây dựng từ những nỗi thất vọng, tổn thương, và những điều chưa bao giờ được nói ra.
Liệu cuộc chiến pizza này có kết thúc ở đây không? Và rồi 2 người sẽ như thế nào?
Chap 6
Một tuần trôi qua trong im lặng. Một tuần dài đằng đẵng, đầy những suy tư và dằn vặt. Harvey cố gắng xua đuổi hình ảnh Nhi ra khỏi tâm trí, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể. Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại cầm điện thoại lên, đọc đi đọc lại những tin nhắn cũ của Nhi, những tin nhắn về ghế sofa, về pizza, về buổi hẹn hò hụt… Anh như người mất hồn, đi làm thì ngẩn ngơ, về nhà thì thơ thẩn. Anh trai anh, chứng kiến cảnh tượng này, lắc đầu ngao ngán.
"Em trông như con zombie vậy, Harvey. Chuyện gì đã xảy ra với chuyên gia ghế sofa đầy năng lượng thế?"
Harvey thở dài, kể cho anh trai nghe toàn bộ câu chuyện. Anh trai anh, sau khi nghe xong, bật cười ha hả.
"Trời đất, Harvey! Chỉ vì một buổi hẹn hò hụt mà em biến thành cái xác không hồn thế này á? Đàn ông lên chứ!"
Harvey bực bội: "Anh không hiểu đâu. Đây không chỉ là một buổi hẹn hò bình thường. Đây là… định mệnh! Tụi em có cùng sở thích về pizza phô mai bốn loại, về ghế sofa… Đây là tri kỷ của đời em!"
Anh trai anh lại cười: "Tri kỷ? Em mới nói chuyện với cô ấy được vài lần về… ghế sofa. Thôi nào, Harvey, tỉnh lại đi! Trên đời này có hàng triệu cô gái khác cũng thích pizza phô mai bốn loại và ghế sofa. Em đừng có làm quá lên như vậy."
Rồi anh trai anh kể một câu chuyện: “Hồi đại học, anh cũng từng si mê một cô gái. Anh đã dành hàng tuần trời để chuẩn bị cho buổi hẹn hò đầu tiên, mua hoa, mua quà, tập dượt cả cách tỏ tình. Đến ngày hẹn, anh đến sớm cả tiếng đồng hồ, ngồi chờ cô ấy trong quán cà phê. Một tiếng… hai tiếng… ba tiếng… Cô ấy không đến. Anh gọi điện thì không liên lạc được. Anh cứ ngồi đó, như một tên ngốc, cho đến khi quán đóng cửa.”
Harvey nghe chăm chú, tự thấy câu chuyện của anh trai mình cũng na ná câu chuyện của mình.
Anh trai anh tiếp tục: “Sau đó anh mới biết, cô ấy bị tai nạn xe nhẹ trên đường đến quán cà phê. Điện thoại hết pin nên không liên lạc được. May mà không có gì nghiêm trọng. Sau vụ đó, anh nhận ra rằng, những điều bất ngờ luôn có thể xảy ra, và điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ không phải là những buổi hẹn hò hoàn hảo, mà là sự quan tâm, lo lắng cho nhau.”
Câu chuyện của anh trai như một cú sét đánh ngang tai Harvey. Anh chợt nhận ra rằng mình đã quá tập trung vào việc tạo ra một buổi hẹn hò hoàn hảo, mà quên mất điều quan trọng nhất: tìm hiểu xem Nhi có ổn không. Anh đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không hề quan tâm đến cô ấy.
Ngay lập tức, Harvey lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn cho Nhi: "Nhi, tui không giận cô nữa. Tui chỉ lo lắng cho cô. Cô có ổn không?"
Một vài phút sau, điện thoại rung lên. Là Nhi. "Tui ổn rồi, Harvey. Cảm ơn ông đã quan tâm. Tui xin lỗi vì đã làm ông lo lắng."
Harvey thở phào nhẹ nhõm. Anh nhắn lại: "Vậy thì tốt. Chúng ta cần nói chuyện. Tối mai. Cùng quán pizza đó."
Anh vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Nhi, nhưng anh đã sẵn sàng để lắng nghe. Anh hy vọng rằng cuộc trò chuyện này sẽ giúp anh hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra, và giúp anh quyết định xem liệu có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không. Anh cũng nhận ra rằng, đôi khi, chính những khó khăn, những hiểu lầm, lại giúp cho chúng ta trưởng thành hơn trong tình yêu. Và bài học mà anh học được từ anh trai mình, một bài học về sự quan tâm và thấu hiểu, sẽ là hành trang quý giá cho anh trên con đường tìm kiếm hạnh phúc.
Chap 6.5
Interviewer: (Mỉm cười) Harvey, chào mừng ông trở lại. Tôi thấy ông có vẻ tươi tỉnh hơn lần trước. Có vẻ như cuộc khủng hoảng tin nhắn đã qua rồi?
Harvey: (Thở phào) Nói vậy thì chưa chính xác lắm. Nó giống như… vừa trải qua một trận bão cấp 10, giờ thì đang ở giai đoạn dọn dẹp hậu quả. Vẫn còn ngổn ngang lắm.
Interviewer: Ồ, nghe có vẻ kịch tính. Kể tôi nghe về những diễn biến tiếp theo đi. Lần trước chúng ta dừng lại ở tin nhắn của anh trai ông về… emoji vẫy tay.
Harvey: (Nhăn mặt) Đừng nhắc lại nữa! Đó là một vết nhơ trong lịch sử nhắn tin của tôi. Sau đó, cô ấy đã trả lời tin nhắn của tôi, và chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện rất… thú vị về ghế sofa.
Interviewer: Ghế sofa? (Cười) Nghe không giống một chủ đề lãng mạn cho lắm.
Harvey: Thì đúng là vậy. Nhưng lúc đó, tôi như người chết đuối vớ được cọc, chủ đề nào cũng được, miễn là cô ấy trả lời. Chúng tôi đã nói về ghế sofa hàng giờ đồng hồ. Tôi cảm thấy mình như một chuyên gia về ghế sofa, mặc dù trước đó tôi chẳng biết gì về chúng.
Interviewer: Và rồi sao nữa? Buổi hẹn hò pizza huyền thoại diễn ra như thế nào?
Harvey: (Cười gượng) Huyền thoại thì đúng, nhưng theo một nghĩa khác. Cô ấy… không đến.
Interviewer: (Mắt mở to) Không đến? Sau tất cả những màn phân tích emoji và nghiên cứu ghế sofa?
Harvey: Chính xác. Tôi đã ngồi đợi cô ấy ba tiếng đồng hồ trong nhà hàng pizza, như một tên ngốc. Mùi pizza thơm phức khiến tôi phát điên, nhưng tôi vẫn không dám gọi món, vì muốn cùng cô ấy thưởng thức miếng pizza đầu tiên. Cuối cùng, tôi đành bỏ về với cái bụng đói meo và trái tim tan nát.
Interviewer: Ôi trời. Nghe thật thảm. Vậy là hết phim rồi sao?
Harvey: Chưa đâu. Câu chuyện còn dài lắm. Cô ấy nhắn tin xin lỗi, nói là có việc gấp. Nhưng tôi lúc đó đang giận sôi máu, nên đã im lặng cả tuần.
Interviewer: Chiến tranh lạnh à?
Harvey: Đúng vậy. Một cuộc chiến tranh lạnh căng thẳng. Cô ấy liên tục nhắn tin xin lỗi, giải thích, hứa hẹn… nhưng tôi vẫn không trả lời. Tôi cảm thấy mình như một vị vua đang trừng phạt kẻ phản bội. Mặc dù kẻ phản bội chỉ là… một cô gái thích pizza phô mai bốn loại.
Interviewer: (Cười lớn) Ông đúng là một drama king, Harvey ạ.
Harvey: Tôi biết. Nhưng rồi, anh trai tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Câu chuyện về buổi hẹn hò hụt của anh ấy thời đại học. Cô gái mà anh ấy thích đã bị tai nạn xe nhẹ trên đường đến điểm hẹn. Nghe xong câu chuyện đó, tôi mới giật mình nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không hề quan tâm đến cô ấy.
Interviewer: Một khoảnh khắc giác ngộ?
Harvey: Đúng vậy. Tôi đã nhắn tin cho cô ấy, hỏi han xem cô ấy có ổn không. Và rồi… chúng tôi đã làm hòa.
Interviewer: Happy ending?
Harvey: Chưa hẳn. Chúng tôi đã hẹn gặp lại nhau tại cùng quán pizza đó. Để nói chuyện, để giải thích, để hiểu nhau hơn.
Interviewer: Vậy kết quả thế nào? Ông đã được ăn pizza phô mai bốn loại chưa?
Harvey: (Cười) Câu chuyện còn dài lắm. Nhưng tôi đã học được một bài học quý giá: Trong tình yêu, sự thấu hiểu và quan tâm quan trọng hơn những buổi hẹn hò hoàn hảo. Và… emoji vẫy tay không phải lúc nào cũng là một lựa chọn an toàn.
Interviewer: (Cười) Một lời khuyên bổ ích. Cảm ơn Harvey vì đã chia sẻ câu chuyện của ông. Tôi chúc ông may mắn trong… cuộc chiến pizza tiếp theo.
Harvey: Cảm ơn. Tôi sẽ cần đến nó.
Còn tiếp...
Comments